Vợ của ta là quận chúa
Phan_20
"Ta không rõ lắm." Tấn Ngưng lắc đầu, trên mặt cũng là khó hiểu, "Ta chỉ nhớ
rõ, năm đó là phụ vương hướng Hoàng thượng tuyên gián, vạch trần Phùng đại nhân
âm mưu cướp ngôi."
Lại là cướp ngôi? Chẳng lẽ đây là... Báo thù?
"Nếu thật như thế, cừu hận của hắn đối phụ vương hẳn là bắt nguồn từ đó..."
Quận chúa nói, mày càng nhăn lại, rồi nàng quay đầu sốt ruột hỏi, "Nhược Hề, phụ
vương hiện tại rất nguy hiểm phải không? Hắn nói hắn không chỉ có một mình... Hắn
nói..."
"Đừng hoảng hốt." ta nắm chặt tay nàng, "Hiện giờ hắn đã bị chúng ta bắt,
Vương gia không việc gì đâu." Ta không nắm chắc được gì, vốn chỉ muốn giúp quận
chúa yên lòng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Đang ngồi ở đại sảnh thưởng thức trà, sư phụ thấy ta
cùng quận chúa đi vào với nét mặt bất thường, vội hỏi.
- 303 -
"Tiểu thư!" Nguyệt Nhi cũng ở bên, chứng kiến quận chúa sắc mặt tái nhợt,
bước tới trước đỡ nàng.
Còn chưa chờ ta tinh tế giải thích, phía sau truyền đến thanh âm, quay đầu
nhìn, Nhị Tứ đang áp giải Phùng thiếu gia bị trói đưa vào đại sảnh. Tam Thất theo sát
sau đó, bên cạnh còn có Nhất Cửu không biết trở về từ lúc nào.
"Đây rốt cuộc là..." Sư phụ thần tình nghi hoặc. Đại sư huynh đứng ở sau sư
phụ, tuy rằng chưa nói gì nhưng mày cũng nhíu chặt mày, biểu lộ hắn có chút kích
động.
"Trước tiên chúng ta tới mật thất, mọi người đi theo ta." Tam Thất khoát tay
áo ý bảo sư phụ lát sau hãy bàn, rồi thẳng hướng hậu viện đi đến.
Mật thất? Nơi này còn có mật thất? Lo lắng cùng tò mò tâm đan một chỗ,
nhưng nhìn bộ dạng bình tĩnh của Tam Thất, ta chỉ biết im lặng cùng mọi người đi
theo sau. Ra khỏi đại sảnh, tiến vào hậu viện, sau khi ra khỏi viện, là tiến vào... Vựa
củi? Chẳng lẽ bọn hắn xây mật thất ở tại vựa củi (phòng chứa củi)? Đám hòa thư ợng này
rốt cuộc đang suy nghĩ gì a.
Một đám người chen chúc đứng trong vựa củi, mọi người đều không nói gì,
chỉ nhìn theo động tác Tam Thất. Tam Thất đưa tay vào một lỗ hổng nhỏ, xoay chuyển
một lúc. Trừ bỏ Nhất Cửu cùng Nhị Tứ coi như không lạ, tất cả mọi người đều không
hiểu ra sao, rồi đột nhiên vựa củi vang lên vài tiếng "Bành bạch bạch". Sau khi an tĩnh
lại, Tam Thất nhanh nhẹn để củi gỗ sang bãi đất trống cạnh bên, đặt chân lên một khối
đá, nhẹ nhàng mà di chuyển —— có trời mới biết hắn "Nhẹ nhàng" đắc dụng bao
nhiêu khí lực, nhớ lại thanh kiếm nặng chết người kia mà hắn cũng cầm lên dễ dàng,
thì cái "Nhẹ nhàng di chuyển" này chắc chắn một chút cũng không "Nhẹ nhàng".
- 304 -
Ngay sau khi hòn đá theo chân hắn trợt khỏi vị trí, phía sau lộ ra một thang đá
hướng vào địa đạo trong lòng đất. Ta không tự chủ được há to miệng, trăm triệu cũng
không thể tưởng được cái nơi mỗi ngày ta bảo chè tiêm thuốc, lại ẩn dấu cái bí mật
lớn thế này.
Tam Thất không nói, thậm chí đầu cũng không quay lại, cứ thế đi xuống địa
đạo, Nhị Tứ dẫn Phùng thiếu gia theo sát phía sau, Nhất Cửu gãi gãi đầu, cũng đi theo
xuống. Sư phụ quay đầu, đối Đại sư huynh cùng Nguyệt Nhi nói: "A Vân, Nguyệt Nhi
cô nương, các ngươi trước hết ở đây coi chừng, có chuyện gì lớn tiếng kêu chúng ta."
"Dạ." Đại sư huynh thực nghe lời.
"Chính là..." Nguyệt Nhi vẻ mặt lo lắng nhìn quận chúa.
"Đừng lo lắng, trước hết ngươi cứ ở nơi này đi Nguyệt Nhi." Quận chúa
hướng Nguyệt Nhi cười cười.
Nguyệt Nhi chỉ gật đầu, cùng Đại sư huynh lưu thủ ở vựa củi.
"Nhược Hề?" Thấy ta vẫn ngây ngốc đứng ở bên, Tấn Ngưng đi trước gọi ta
một tiếng.
"A..." Ta lấy lại tinh thần, "Đến đây." Rồi mang theo tâm tình vô cùng kỳ lạ
theo sau Tấn Ngưng.
Càng xuống sâu thang đá, bóng tối lại càng dày, đến mức đưa tay không thấy
được năm ngón. Chỉ dựa vào thanh âm cùng xúc giác để tiến lên phía trước, rẽ qua
mấy khúc ngoặt, cuối cùng đã dừng bước lại. Phía trước bỗng nhiên truyền đến một
- 305 -
hồi thanh âm "Sột soạt", chỉ lát sau cả "Mật thất" sáng bừng.
Giờ thì ta đã hiểu rõ câu "Ma Tước tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ" (hàm ý là mật thất
mặc dù nhỏ, nhưng bàn trà, ghế, trà cụ, giường… Thậm chí cả tranh đều có). Thậm chí một hai
người có thể sống tại đây, nhưng tám người chen chúc một chỗ lại lộ ra nhỏ hẹp.
Khiến cho ta kinh ngạc hơn chính là, bên kia mật thất, còn có một gian tiểu nhà tù!
Rốt cuộc đây là nơi nào a??
Nhị Tứ tay chân lưu loát đẩy Phùng công tử vào nhà tù, rất nhanh khóa cửa
lại.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Tam Thất đại sư?" Sư phụ kìm nén không được,
nhìn Hắc y nam tử xa lạ ngã trong phòng giam tóc tai tán loạn hỏi.
"Ta cùng với Nhị Tứ, Nhất Cửu vốn ở trong rừng tu luyện, người này lại ở gần
bên giám thị (theo dõi), bị chúng ta phát hiện." Tam Thất đáp.
"Giám thị nơi này?" Sư phụ mặt nhăn nhíu, rồi giống như đã tỉnh ngộ hướng
quận chúa nhìn, "Chẳng lẽ là..."
"Quận chúa nói đã nhớ ra hắn là ai." Ta chen miệng nói, đồng thời hướng nhìn
Phùng công tử ngã trong phòng giam, chỉ thấy hắn vẫn đang khinh thường nhìn quận
chúa phía sau ta, trong mắt tràn đầy cừu hận.
Quận chúa mở lời, thanh âm không còn kích động như ban nãy ở ngoài: "Cha
của hắn là mệnh quan triều đình Phùng Nhân, quan chức nhị phẩm, ba năm trước bị
phụ vương vạch trần âm mưu cướp ngôi..."
- 306 -
"Nói láo!!" Phùng thiếu gia đột nhiên bạo rống, rồi tận lực nói: "Rõ ràng là tên
khốn kiếp Tấn Thiên Khải kia mưu hại cha ta, cha ta đối triều đình trung thành tận tâm,
làm sao nói đến cướp ngôi?? Bất quá, bây giờ bánh xe luân chuyển, cũng nên đến
phiên Tấn Thiên Khải bị giết cửu tộc, ha ha ha ha..." Rồi lại cuồng tiếu, vừa bên ngoài
dù cười bao nhiêu thanh cũng không sao cả, nhưng đây lại là tầng hầm, cười lên bao
nhiêu âm dội lại bấy nhiêu, thanh âm phóng đại khiến lỗ tai ta đôi chút khó chịu.
"Giết cửu tộc?" Sư phụ nhăn mặt, quay đầu nhìn quận chúa.
"Ân." quận chúa gật đầu, "Năm đó hoàng đế phán quyết Phùng Nhân tử tội,
không chỉ có như thế, còn hạ lệnh giết cửu tộc."
"Vậy thế sao hắn còn..." Sư phụ chưa nói hết, Phùng thiếu gia kia lại quát:
"Đây là trời thương hại ta!!! Để cho ta quay về báo thù! Ha ha ha ha..." Lại cuồng tiếu
lần thứ hai.
"Vậy y quán cũng là do các ngươi đốt??" Sư phụ tiến về phía trước, mang
chút tức giận hỏi.
"Phải thì sao? Chỉ vì các ngươi không biết điều, lần sau ta đốt, sẽ không chỉ là
một gian nhà nhỏ vậy đâu, ha ha ha ha ha..." Tiếp tục cuồng tiếu.
Tràn ngập trong tiếng cười của Phùng thiếu gia, ta gian khó khăn cất cao
giọng nói : "Nơi này ồn ào quá, không bằng chúng ta qua bên kia nói chuyện?"
"Được được..."
"Đi thôi..."
- 307 -
Mọi người nhất loạt đồng ý.
...
Thấy chúng ta xoay người rời đi, Phùng thiếu gia ở phía sau bật người quát:
"Các ngươi chớ đi! Bổn thiếu gia không sợ các ngươi, hãy cứ chờ xem, nhất định sẽ
có người tới giết hết các ngươi!!!"
Không ai trả lời hắn.
...
Quả nhiên qua bên này thanh tĩnh hơn. Tuy vẫn còn nghe được thoáng tiếng
xôn xao của Phùng thiếu gia, nhưng cũng không để người ta cảm thấy tai ù.
【 50 】
Một đống người chen chúc trong mật thất nho nhỏ, bức bách đến ngay cả khí
cũng không ai dám hít nhiều.
"Sự việc đã dần sáng tỏ." Sư phụ nói, vuốt vuốt chòm râu.
"Vậy bọn hắn chính là đám người đó sao?" Ta hỏi.
"Ân... Hắn vừa rồi cũng thừa nhận, y quán là bọn hắn đốt, cho nên không sai."
- 308 -
Sư phụ gật gật đầu.
Quận chúa thanh âm run rẩy nói: "Y quán là bọn hắn đốt?" Ta nhìn lại, thấy
khuôn mặt nàng đã tái nhợt, nét mắt kinh ngạc không tin được. Lại chợt nhớ tới trước
đây sư phụ vì không muốn quận chúa áy náy lo lắng, đã lừa nàng là y quán do chính
mình không cẩn thận đốt.
"Quận chúa đừng vội, y quán nho nhỏ, xây lại là được, người không mất mới
tốt. Hiện giờ quan trọng nhất là ngài bình an vô sự." Sư phụ tình ý sâu xa, nét mặt vô
cùng chân thành. Nguyên lai lão nhân này cũng có lúc thật sự coi "Tiền tài như cặn
bã".
Tấn Ngưng cúi đầu không nói gì nữa, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch khiến
mọi người ở đây đều hiểu, tâm tình nàng không tốt chút nào.
Ý thức được không nên đàm luận việc này trước mặt Tấn Ngưng, sư phụ liền
phân phó ta: "A Thành, ngươi trước tiên đưa quận chúa lên đi, ta cùng Tam Thất đại sư
bàn bạc chút chuyện."
"Ân." Ta gật gật đầu, kêu quận chúa rời đi.
Tấn Ngưng ngẩng mặt liếc ta một cái, ánh mắt này ta đã khá quen thuộc rồi.
Bất quá, ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi. Quận chúa quay đầu lại nhìn sư phụ, nàng
tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng nói không nên lời, cuối cùng chỉ khe khẽ thở dài, quay
đầu theo ta rời đi.
Khi đi ra bên ngoài, vốn không cầm theo đèn, chung quanh lại bắt đầu tối đen
đến đưa tay không thấy được năm ngón. Ta chậm rãi đi trước dẫn đường, muốn mở
miệng nói vài câu an ủi quận chúa, nhưng không biết nên nói thế nào. Tâm trạng của
- 309 -
Tấn Ngưng bây giờ, không phải nói một vài câu ba xạo liền có thể an ủi.
Đột nhiên, sau lưng áo có người nhẹ nhàng kéo kéo. Ta sửng sốt, dừng bước
xoay người lại.
Cảm giác được đối phương đang từ từ tới gần, nàng gắt gao ôm chặt lấy ta.
Hương khí quen thuộc giờ gần trong gang tấc, thân hình gầy nhỏ kia trong bóng đêm
mong chờ hành động an ủi, lòng thắt lại đau đớn một chút. Ta thở dài, vòng tay ôm
quận chúa, nàng nhẹ nhàng gối đầu lên vai ta, chỉ chốc lát sau vai bỗng cảm thấy ướt
át, biết Tấn Ngưng đang khóc, ta vội lấy tay nhẹ vỗ lưng nàng.
"Không có chuyện gì, đừng khóc, không có chuyện gì..." Trừ bỏ "Không có
chuyện gì" cùng "Đừng khóc", ta thật không biết nên nói những gì.
"Ta nên làm thế nào đây..." Quận chúa đột nhiên mở miệng nói, bởi vì gối lên
bả vai ta, thanh âm của nàng mang theo mơ hồ tiếng khóc nức nở. Cảm giác áy này
cùng bối rối trong nội tâm nàng gần như truyền được đến ta qua khoảng cách này.
"Phải hảo hảo bảo vệ mình." ta nói nhẹ nhàng bên tai nàng, "Chờ đến ngày
cùng Vương gia gặp lại."
"Ta chỉ cảm thấy, mình thật vô dụng…" Không những chẳng hồi phục, Tấn
Ngưng càng thêm kích động, "Các ngươi đều vì bảo hộ ta mà..."
"Ngươi quên lời ta nói rồi sao?" Ta không để nàng nói tiếp, chậm rãi nói từng
chữ, "Vương gia đang chờ ngày cùng ngươi gặp lại, và ngươi cũng vậy. Đừng tiếp tục
tự trách mình, sư phụ nói đúng, y quán có thể xây lại, huống chi ta cũng muốn đề nghị
sư phụ sửa sang lại y quán một phen... Hơn nữa, mấy ngày qua ngươi cũng luôn nhẫn
nại, đúng không? Trải qua bao gian nan như vậy, một câu oán hận đều không có...
- 310 -
Ngươi là quận chúa kiên cường nhất mà ta gặp."
Ai ngờ nghe xong lời ta nói, quận chúa "Xì" một tiếng nở nụ cười, hơi thở của
nàng phả lên cổ khiến ta ngứa ngáy. Nàng vừa cười vừa nói: "Nói bậy, trừ bỏ ta ra,
ngươi còn gặp qua quận chúa nào?"
Cặp mắt của ta dần dần thích ứng cùng bóng tối chung quanh, thấy rõ những
phiến đá gồ ghê trên tường đá, ta cũng cười nói: "Nói cũng phải, được rồi, là ta nói tùy
tiện, đừng coi là thật."
"Ngươi!" Quận chúa tức giận sẳng giọng, trên cổ lập tức có cảm giác tê rần,
muốn tránh khỏi nàng, nhưng lại ý thức được đây là quận chúa cắn ta, nên động cũng
không dám động. Dù nói là cắn, nhưng nàng lại dùng không bao nhiêu lực khí. Chỉ lát
sau Tấn Ngưng buông ra, chưa chờ ta kịp nói, nàng lại rầu rĩ: "Ngươi gạt ta."
Ta sửng sốt. Một chữ "gạt" thôi mà khiến tim như ngừng đập. Lắc lắc đầu, ta
mới ý thức được điều quận chúa nói không phải như mình nghĩ. Ta thậm chí đã sợ đến
mức này sao?
"Cái gì?" Ta giả ngu.
Không nói rõ ta lừa nàng cái gì, Tấn Ngưng chỉ tiếp tục tức giận nói: "Ngay cả
ngươi cũng gạt ta."
Ngay cả ta cũng gạt nàng... Đúng vậy a, không chỉ có như thế, còn là người
đầu tiên gạt nàng.
"Thực xin lỗi." Ta nói, ngữ điệu bình thản nhưng cực kỳ chân thành.
- 311 -
Thấy ta không như bình thường hay ba hoa, Tấn Ngưng cảm thấy có lỗi, nàng
cúi đầu nói: "Không cần nói xin lỗi Nhược Hề, ngươi cũng là muốn tốt cho ta."
Ta siết chặt hai tay quanh eo nhỏ của Tấn Ngưng.
"Chính là, sau này phải hứa không gạt ta." Tấn Ngưng tiếp tục nói, "Mặc kệ
xuất phát từ mục đích gì, được chứ?" Nói rồi, nàng nhẹ nhàng dùng tay xoa nơi vừa
hôn trên cổ ta.
Ta cười: "Đừng xoa, một chút cũng không đau."
"Ngươi!" Lại là một búa, nhưng vẫn rất nhẹ, "Ta có hỏi ngươi đâu!"
"Cái gì?" Ta tiếp tục giả vờ ngốc.
"Sau này hứa không gạt ta, cái gì cũng không được, vô luận là xuất phát từ
mục đích gì."
Ta cười khổ không ra tiếng. Có thể không đáp ứng sao. Ta làm không được,
bởi vì ta sớm đã là kẻ nói dối. Cái dối gạt này, không phải ngươi chỉ cắn ta một ngụm
hay đánh ta một búa là xong sự a.
Tấn Ngưng thấy ta không phản ứng, lại hỏi: "Được không?" Trong giọng điệu
như thoáng chút tức giận.
Ta gật gật đầu, đặt cằm trên vai nàng.
- 312 -
"Ngươi ngay cả mở khẩu* cũng không nguyện? Không thành ý..." Tuy là nàng
trách móc, nhưng nghe ngữ điệu lại giống như Tấn Ngưng đang cười. (*: miệng)
Ta buông nàng, giả vờ như không để tâm nói lảng sang chuyện khác: "Khăn
tay của ngươi đâu?"
"Làm sao vậy?" Trong bóng tối, ta vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy nét mặt nghi
hoặc của Tấn Ngưng.
"Ngươi khóc hệt như đại hoa miêu vậy, lát nữa ra ngoài sẽ khiến Nguyệt Nhi
cười chết." Ta vừa nói, vừa tiếp nhận khăn tay Tấn Ngưng mới lấy ra, đưa lên mặt
nàng nhẹ nhàng lau.
"Nguyệt Nhi không biết cười ta đâu." Ngoan ngoãn ngưỡng mặt lên để cho ta
lau nước mắt, Tấn Ngưng không phục đáp một câu.
Không muốn cùng nàng tranh cãi, ta tinh tế lau khô khuôn mặt nàng, đang
muốn nắm tay trả khăn cho nàng, lại chú ý tới Tấn Ngưng đang nhìn ta chăm chú.
Nháy mắt không khí chợt thay đổi, trong đầu ta bỗng chốc hiện ra cảnh trong rừng cây
hôn Tấn Ngưng. Nét mặt thẹn thùng của nàng đêm đó và lúc này mơ hồ như trùng làm
một. Ta chỉ cảm thấy cả người nóng lên, không khống chế nổi, chậm rãi hướng khuôn
mặt Tấn Ngưng tới gần, ta có thể cảm thấy nàng đang hồi hộp, thở cũng dồn dập hơn.
Sau đó, Tấn Ngưng nhắm hai mắt lại.
Nàng thế nhưng nhắm mắt lại.
- 313 -
Trước mặt kẻ đại lừa gạt ta đây.
Sau này hứa không gạt ta, cái gì cũng không được, vô luận là xuất phát từ mục
đích gì.
Tựa hồ trong đầu lại vang lên lời Tấn Ngưng vừa nói, cảm giác đau lòng lại
nhói lên. Không khi lại như thay đổi, ta dừng mọi động tác, gượng gạo tách khỏi Tấn
Ngưng, nói: "Chúng ta đi thôi, trong tầng hầm có chút lạnh." Tấn Ngưng mở mắt, vẻ
mặt nghi hoặc nhìn ta, sau đó xấu hổ gật đầu, không nói thêm gì. Ta âm thầm hít sâu
một hơi, xoay người đi đến hướng lối ra. Quận chúa yên lặng theo sát phía sau, ta cố
gắng để mình trấn tĩnh lại, nàng đã nhận ra sao —— Chết tiệt, cảm giác áy náy khi
yêu.
"Thành công tử, tiểu thư! Các ngươi đã ra rồi!" Mới tới vựa củi, Nguyệt Nhi
đã bước lại gần nói.
"Sư phụ đâu?" Đại sư huynh ở một bên hỏi.
"Bọn hắn ở bên trong trao đổi chút chuyện." Ta nói, "Ta cùng quận chúa ra
trước." Sau đó quay đầu đối mặt Nguyệt Nhi nói: "Nguyệt Nhi cô nương, mấy ngày
này nhất định phải hảo hảo hộ bên quận chúa, một tấc cũng không rời, tốt nhất là
không nên ra khỏi chùa.”
"... Ân, Nguyệt Nhi biết." Nguyệt Nhi gật gật đầu.
Sau đó ta quay đầu muốn rời khỏi vựa củi.
Lại nghe quận chúa hô: "Nhược Hề!"
- 314 -
"Ân? Làm sao vậy?" Ta xoay lại, cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng.
"Ngươi... Ngươi định đi đâu?" Vẻ mặt nàng lo lắng.
"Ha ha..." Ta gãi đầu, "Ta muốn đi nhà vệ sinh." Sau đó khoát tay, rời khỏi vựa
củi, lập tức thẳng hướng nhà vệ sinh đi đến.
"A Thành? A Thành? ... A Thành!!"
"A?" Ta phục hồi tinh thần lại.
"Ngươi làm sao vậy? Vẻ mặt ngẩn ngơ như vậy, có phải không thoải mái
không?" Sư phụ nhìn ta nét mặt lo lắng.
"Không có gì." Ta vội lắc đầu.
"Không có gì là tốt rồi." Sư phụ nhăn mặt sau đó lại xoay người hỏi Nhị sư
huynh, "Chúng ta vừa nói tới việc gì?"
"Tới đoạn chúng ta bắt được Phùng công tử là hảo ưu thế." Nhị sư huynh
nghiêm túc nói.
Đúng vậy, bây giờ đang là buổi sáng sớm ngày hôm sau khi bắt được nhi tử
Phùng Nhân, vô cùng sớm đấy. Và lại là hội nghị của riêng bốn sư đồ.
- 315 -
"Nhưng theo lời Phùng Kiện Nhân, chắc chắn hắn còn có đồng lõa, có lẽ đang
mai phục quanh đây." Sư phụ nói rồi cảnh giác hướng bốn phía nhìn nhìn. Nếu đã thế,
vì sao còn muốn đến nơi đây hội nghị a.
"Rõ ràng là giết cửu tộc, mà Phùng Kiện Nhân vẫn còn hảo hảo sống, xem ra
sự tình không đơn giản." Sư phụ như đang suy ngẫm.
Đúng vậy, Phùng Kiện Nhân chính là vị Phùng thiếu gia chúng ta bắt được kia,
nhi tử Phùng Nhân. Nghe nói đại thúc muốn cướp ngôi đó đã lấy nhủ danh của mình
đặt cho nhi tử, chỉ khác là thêm một chữ vào giữa tên mình, nhưng chữ thêm này lại là
chữ "Tiện", thật sự không biết là xấu hay tốt nữa ~
"Nếu bọn hắn phát hiện Phùng Kiện Nhân không trở về, nhất định sẽ hoài
nghi, đến lúc đó chúng ta đợi bọn hắn xuất hiện, bắt hết chúng lại..." Nghe sư phụ nói
mà thấy mọi việc diễn ra thật là thuận lợi.
"Đó là cái gọi là, địch không động ta không động." Nhị sư huynh vẻ mặt thành
thật nói. Nhưng ngươi thật sự hiểu được ý tứ những lời đó sao.
"Mọi người nhất định phải hảo hảo bảo vệ tốt quận chúa, tuyệt đối không
được sơ xuất! Hảo, hôm nay đến đây thôi, mọi người trở về đi." Sư phụ gật gật đầu,
chuẩn bị xiêm áo để tan hội nghị.
"Sư muội, sư muội." Nhị sư huynh lại kéo ta qua một bên.
- 316 -
Ta không để ý tới hắn, cứ thế đi thẳng về phía trước.
"Ngươi, ngươi có hay không..." Cố đuổi kịp theo ta, Nhị sư huynh bộ dạng
hoảng hốt vội hỏi, "Ngươi có cùng quận chúa nói chuyện của ta hay không?"
Từ ngày hôm qua tâm tình ta vẫn bị đè nén, nên giờ thật chẳng muốn cùng
Nhị sư huynh đàm luận bất cứ gì.
Thấy ta không trả lời, Nhị sư huynh lại truy vấn: "Sư muội... Ngươi rốt cuộc...
Ân? Có phải tâm tình ngươi không tốt không?"
Ta sửng sốt, sau đó lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước: "Không có."
"Thôi đi, chơi với người từ nhỏ đến lớn, trong lòng ngươi nghĩ cái gì ta không
biết sao?" Nhị sư huynh vẻ mặt xụ xị, vỗ lên vai ta nói, "Nói đi, ai khi dễ ngươi, ta
giúp ngươi giáo huấn hắn! Hệt như năm đó giáo huấn tên Vương Bát Đản ở võ quán
vậy." Vương Bát Đản chính là vị Nhị thiếu gia ta thầm mến nhiều năm trước, năm đó
thấy ta tránh ở trong góc khóc, Nhị sư huynh liền đến hỏi ta, ta chỉ tùy tiện vòng vo úp
mở nói một câu "Võ quán Nhị thiếu gia", tức thì Nhị sư huynh đã xông vào nhà người
ta đánh rớt nửa cái răng cửa, nhường quán chủ võ quán kia tìm sang, chỉ thẳng đầu sư
phụ mắng. Đương nhiên, cuối cùng xui xẻo vẫn là ta cùng Nhị sư huynh.
"Vậy cũng được." Ta dừng bước lại.
Nhìn Nhị sư huynh vẻ mặt chăm chú lắng nghe, ta rất nhanh liền mở miệng
hỏi: "Nếu ngươi lừa một người vốn đối với ngươi không trọng yếu, sau lại này người
đó lại trở nên rất trọng yếu, nhưng cái ngươi nói dối nàng lại là một việc rất lớn, lớn
đến nổi nếu nói thật ra mọi thứ sẽ đều sụp đổ, nhưng không nói thật ngươi lại không
có cách nào đối mặt với người trọng yếu này, vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ?"
- 317 -
Nhị sư huynh nháy mắt đã cứng đơ, nhưng ý thức được ta nói xong câu hỏi,
thần trí thoáng hồi lại nói: "Có thể, có thể lặp lại lần nữa không?"
Ta liếc mắt, giận dữ nói: "Quên đi."
Rồi xoay người rời đi.
【 51 】
Ta có cảm giác, từ sau khi xảy ra chuyện trong lối đi mật thất ngày đó, quận
chúa đã nhận ra.
Nhận ra được ta có cái cảm giác đó, cảm giác áy náy khi yêu.
Có đôi khi Nguyệt Nhi không ở bên cạnh quận chúa, ta thường bồi nàng ngồi
ở nội viện nghỉ ngơi. Ta sợ Tấn Ngưng buồn bực, nên luôn tìm chút chuyện vui kể cho
nàng. Trước đây thỉnh thoảng nàng sẽ góp đôi lời, nhưng giờ thì nàng lại chỉ yên lặng
nghe, một câu đáp lời cũng không có, chỉ có đôi mắt không hề chớp chằm chằm nhìn
ta. Ánh mắt ấy, cũng là ánh mắt ta thấy sợ hãi nhất khi nhìn thấy.
Khó hiểu, còn có bất đắc dĩ. Nàng muốn nhìn thấu ta, nàng muốn biết rằng ta
rốt cuộc tránh né cái gì.
- 318 -
Thỉnh thoảng nàng còn bỗng nhiên thở dài —— tuy chỉ là một thanh âm rất
nhỏ mỗi khi ta xoay người cố ý tránh cùng nàng thân mật tiếp xúc, nhưng ta lại nghe
được rõ ràng. Mà ta lại chẳng có cách nào để nàng không còn thở dài như lão nhân
năm mươi, có lẽ, tất cả bởi vì ta là kẻ nhát gan. Ta sợ hãi nếu nàng biết, tất cả tình yêu
của nàng đối với ta sẽ chuyển thành hận, mãi mãi cách xa ta. Lòng tham của ta muốn
kéo dài tình yêu ấy, cho dù chỉ là một ngày. Khiến cho ta thụ sủng nhược kinh (được
sủng ái mà lo sợ), được quận chúa yêu đã trở thành thói quen của ta, bởi vậy không cam
lòng khi mất đi tình yêu đó.
Gần đây ta thường giật mình tỉnh giấc bởi mơ ác mộng, không biết là mơ thấy
gì, chỉ thấy sau khi tỉnh lại người đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngươi sẽ xuống địa ngục, Thành Nhược Hề. Có đôi lúc ta lại gặp chính cơn ác
mộng như vậy, dù lẩn trốn cách nào cũng không thoát được, chỉ biết ở trên giường thở
phì phò, hung hăng nguyền rủa chính mình.
Hơn mười ngày trôi qua, trời càng ngày càng lạnh, những kẻ truy lùng quận
chúa đến giờ vẫn chưa xuất hiện. Phùng Kiện Nhân vẫn bị chúng ta giam giữ, cả ngày
gào to "Phụ trái tử hoàn" "Các ngươi không biết điều" hay những lời linh tinh khác.
Tâm tình của mọi người khi bắt đầu là hồi hộp, giờ lại chậm rãi chuyển thành không
kiên trì, nhưng vẫn không dám buông lơi bảo hộ đối với quận chúa. Trần Tử Nghĩa thì
chưa trở về, Trần phu nhân lại không hề phát hiện chút khác thường nào trong chùa.
Cứ vậy từng ngày trôi qua.
Đêm hôm nay, ta lại bừng tỉnh giữa cơn ác mộng. Cố gắng hít thở, mồ hôi đã
thấm ướt đẫm toàn thân từ lúc nào.
Ngồi trên giường một lúc lâu trấn tĩnh hoảng hốt, ta mới dám xuống giường
tìm nước uống. Những hành động như thế này gần đây thường xuyên lặp lại —— giật
mình tỉnh giấc, hốt hoảng, xuống giường uống nước —— không biết từ bao giờ đã
- 319 -
thành thói quen, ta cười khổ, từ khi nào ta có cái thói quen chết tiệt thế này, thói quen
khiến cho ta biết tâm mình đang thực dao động bởi áy náy và mặc cảm.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian